.GỬI BẠN, NGƯỜI "BÌNH THƯỜNG"

Trong một buổi hội thảo mình đã tham dự cách đây không lâu, anh Hoàng Lê Giang (người Việt Nam đầu tiên thám hiểm Bắc Cực) nói rằng, truyền thông đang kể cho chúng ta nghe quá nhiều câu chuyện về những người vĩ đại đến mức mọi người nghĩ nếu không vĩ đại, chúng ta sẽ chỉ là một kẻ thất bại.

Hồi năm mới vào lớp 10, mình đã bị mắc kẹt với suy nghĩ rằng nếu không vừa học giỏi vừa làm ngoại khóa đỉnh, mình sẽ là một kẻ thất bại. Nếu mình không giỏi đủ để IELTS 8 chấm trở lên và đạt học bổng từ 70-100% để đi du học, mình sẽ là kẻ thất bại. Và mình biết rằng ở ngoài kia, trong từng lớp học đều có một vài người là mình năm 14-15 tuổi, suy nghĩ rằng nếu người ta không nhìn mình với con mắt ngưỡng mộ, thì mình là một kẻ hoàn toàn không xứng đáng sống trong cõi đời này.

Báo chí không ngừng đưa tin về những chàng trai cô gái đậu đại học 30/30 chỉ bằng cách ôn luyện trong sách giáo khoa, về những người con miền núi được học bổng 100% vào Ivy League, báo chí và truyền thông không nói gì đến những con người bình thường, những con người hoàn thành chỉ tiêu đến mức vừa đủ và đang tự hỏi mình là ai giữa cuộc đời này.

Áp lực của việc là một người "bình thường" rất kinh khủng, mình biết, vì mình là một người bình thường và từng rất ghét sự bình thường của mình. Năm lớp 10, không dưới 10 lần mình muốn tự sát, chỉ vì mình quá bình thường. Chỉ vì mình chưa bao giờ được lên báo hay được nhìn với con mắt ngưỡng mộ.

Mình sẽ không kể các bạn về hành trình thay đổi từ một cô gái bình thường đến một người vĩ đại, bởi vì đến bây giờ mình vẫn chỉ là một con người bình thường. Mình không quyên góp được 5 tỉ cho đồng bào miền núi, mình không chinh phục Everest, mình cũng không đạt học bổng vào Harvard. Nhưng, mình hạnh phúc.

Chúng ta rất ít khi được nghe kể về sự hạnh phúc, cái chúng ta nghe được chỉ là hành trình đáng kinh ngạc của một cô gái GPA 4.0/4.0 đi vòng quanh thế giới, và điều đó khiến chúng ta không biết rằng để sống vui vẻ, chỉ cần tự làm mình hạnh phúc.

Vĩ đại và hạnh phúc không giống nhau, con người ta không cần phải vĩ đại mới có thể hạnh phúc. Hạnh phúc có khi chỉ là được vây quanh bởi bạn bè và uống ly Gong Cha giảm giá 20%, hạnh phúc có khi chỉ là đạt được điểm 3 trong bài kiểm tra Hóa khi mình nghĩ mình chỉ đạt điểm 2.

Hôm qua mình đã đọc lại những dòng viết của chính mình, tại page Hoài, hơn 1 năm về trước, và mình suýt khóc. Các bạn không ngừng hỏi tại sao mình có thể viết những câu chuyện từ ngày này qua tháng nọ mà không biết mệt mỏi. Đó là vì mình đang làm điều khiến mình hạnh phúc. Viết và được đọc. Được trải lòng. Được nhìn cuộc đời. Mình không vĩ đại, mình chỉ là một con người bình thường và từng rất muốn tự tử, điều khiến trang viết này từ chỉ có 69 người biết đến lúc được 1.890 lượt theo dõi, đó là vì mình đang làm điều khiến mình thấy vui. Và có thể nó không vĩ đại như cách truyền thông n ghĩ rằng chỉ có các page từ 1000k likes trở lên mới là thành công, nó cũng không ngăn mình viết và hạnh phúc vì những gì mình đạt được.

Thật ra truyền thông ít kể cho bạn nghe câu chuyện đằng sau những con người vĩ đại, anh Hoàng Lê Giang cũng từng là một người không biết cuộc đời mình đi về đâu và đi du lịch chỉ vì... thích. Bạn sẽ tự vĩ đại theo cách của bạn. Đừng cố gắng trở nên vĩ đại, đừng cố gắng nói chuyện như triết gia nếu bạn chưa từng đọc một cuốn sách nào ra trò hay cố gắng trở thành một người kun ngầu bằng cách hút thuốc hay nghe indie trong khi bạn không hề thích nó. Đừng, đừng và đừng.

Hãy là chính bạn. Hãy đi tìm thứ khiến bạn không tiếc mình bỏ mạng vì nó. Hãy cứ theo đuổi ước mơ thành bà nội trợ mặc kệ người khác nói là quyết định làm nội trợ sẽ chỉ khiến bạn thành kẻ thua cuộc trên đấu trường cuộc đời. Bởi vì bạn đang sống cho mình. Bởi vì một con người không có ước mơ như cây non mất nước.

Bạn không cần vĩ đại như cách truyền thông muốn bạn trở thành. Bởi vì chúng ta không bao giờ có thể vĩ đại nếu chúng ta chưa từng được hạnh phúc. Ai bảo rằng một người bình thường sẽ không đạt được ước mơ của mình? Ai bảo một người bình thường thì sẽ không hạnh phúc?

Mà thật ra, làm gì có ai là người bình thường trong xã hội này? Chúng ta vĩ đại theo cách của mình. Nhân vật siêu anh hùng trong bộ phim Megamind đã từ bỏ tất cả danh vọng, chỉ để có được một cuộc sống thật bình thường, được uống một cốc bia mà không bị làm phiền bởi trách nhiệm. Tại sao anh lại chọn điều đó? Vì trở thành người bình thường mới là khát khao của một siêu anh hùng. Chúng ta có thể chính là những con người vĩ đại trong con mắt những người chúng ta xem là vĩ đại. Vậy sao còn lăn tăn việc vĩ đại hay bình thường làm gì?

Hãy hạnh phúc.

Cap cre: Hoài.

P/s: Phượng ở đây nhưng mình chẳng biết mùa hè của mình ở nơi đâu! :(( Cầu 1 tháng hè để chuẩn bị tâm lý cho những tháng năm cuối cấp! Hichiccc~

#5月6日#*
#生日快樂#*
Sinh Nhật vô cùng vui vẻ và tuyệt vời!
6/5, mỗi một phút giây đều thật ấm áp, may mắn, hạnh phúc, vui đến mức hét thật to lên trong lòng, giống như Nàng Tiên Cá Shim Chung vậy, hihi! [太开心]
Nhật kí của hôm qua, đã đăng FB, do sáng đến tối khuya mới kích hoạt lại được weibo. Thật ra thì, khoảnh khắc đã được ghi lại trong tim, được mình dùng ngôn từ diễn đạt lại, để bổ trợ cho "Bộ sưu tập pha lê kí ức" của mình, cho nên, việc thời gian trên weibo hiển thị là lúc nào, không quan trọng bằng việc từng khoảnh khắc ấy mình đã trải qua, và thật sự cảm thấy rất ấm áp, hạnh phúc! [可爱][心]
#Thu, May 7, 2020#*
#11:35am#*Diary.
-------------
6/5/2020
Happy Birthday!
Sinh Nhật vui vẻ!
11:16am: Phải nói là vui ơi là vui, cực kỳ vui luôn, hihi!
Sáng nay Liên với Xíu tặng mình món quà bất ngờ, vui không tả luôn!
9:01am Xíu nhắn tin Zalo, chúc mình Sinh nhật vui vẻ, xong 9:06am Liên gọi cho mình, số lạ, nhưng mình nhận ra giọng Liên. Liên hỏi mình đang ở đâu, có nhà không, giờ Liên với Xíu ghé qua chơi 1 chút.
Thế là mình vội vàng "dậy", không nằm nướng nữa hihi.
Khoảng 9:45 Liên với Xíu đến, tặng "quà" Sinh Nhật cho mình nè, ổ bánh Sinh Nhật dễ thương y như 10 năm trước.
Hôm đó Liên, Xíu, có cả em trai của Liên cùng đến. 4 đứa kéo nhau ra Công viên Trần Phú chụp hình, đón mừng Sinh Nhật mình, vui ơi là vui.
6 tháng 5 của 10 năm sau, cũng y như thế. Quá vui, hạnh phúc luôn!
Ừ, vì 10 năm qua, 3 đứa mình vẫn chơi với nhau. Mọi người đều luôn được khỏe mạnh, bình an, có những khó khăn trong cuộc sống, nhưng tất cả đều có thể vượt qua để bước đến hôm nay, vậy thì còn gì hạnh phúc hơn nữa.
10 năm thời gian, 2010-2020, Liên, Xíu và mình tuy không phải thường xuyên liên lạc, nhưng mà cảm giác thân thiết này, thật ấm áp.
Cám ơn những người bạn dễ thương đã luôn bên mình, 10 năm trước cũng như hiện tại.
Bữa gặp hồi tháng 3, mình nói vài năm nữa muốn làm single mom, nói rồi quên mất, vậy mà Xíu vẫn nhớ, Xíu mới nhắc lại á, hihi! Xíu nói phải tiết kiệm có dư đi, để thực hiện mục tiêu. Ừ nà, haha!
Nãy "quay" lại đoạn clip ngắn, hành trình 10 năm của 3 đứa. 10 năm sau 3 đứa vẫn như vậy. Liên nói, hông, 10 năm sau còn có 2 đứa độc thân thôi. Mình nói, vậy 10 năm sau không biết cũng còn độc thân vầy không ha. Liên nói, "Không đâu, single mom!"
Ừ nà, hahaha! 10 năm sau, ít nhất cũng sẽ xuất hiện thêm mấy đứa bé trong nhóm mình.
Bất ngờ quá, niềm vui thật sự bất ngờ. Món quà khởi đầu ngày Sinh Nhật thật ấm áp, hạnh phúc!
Mình không nghĩ sẽ nhận được "quà" vầy đâu, nên thật sự bất ngờ.
Bánh Sinh Nhật dễ thương từ Liên với Xíu. Hà cũng có quà cho mình nữa kìa, là chiếc dù cổ trang í, thích ơi là thích luôn hihi! Dù của mình cũng cũ rồi, vừa đặt mua dù đỏ mới, cũng tính sẽ mua thêm dù màu trắng khác để dễ phối đồ, vậy mà nay có "quà" luôn rồi.
Ôi, quà Sinh nhật vầy, mình càng không nỡ dùng luôn đó chứ. Cám ơn Hà nhiều nha, thích quá, thích quá hà.
Sinh Nhật thật tuyệt vời! Cám ơn Liên Xíu Hà, những người bạn tuyệt vời đã đem đến cho mình cảm giác tuyệt vời trong ngày Sinh Nhật tuyệt vời, hihi! ❤
Còn rất rất nhiều cảm giác muốn diễn tả, nhưng không nói nên lời. Lưu giữ sự ấm áp tuyệt vời này vào trong tim! Cám ơn các bạn. Cám ơn tất cả hạnh phúc may mắn mà mình luôn may mắn hạnh phúc nhận được. ❤
#Happy Birthday#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#생일축하해#*
#Wed, May 6, 2020#*
#10:24am#*Pics des.
#11:46am#*Diary. https://t.cn/R2WJvx9

Thời gian gần đây, mình hay bất an, mình không rõ tại sao lại như vậy. Nó giống như việc bạn tưởng chừng bản thân biết rõ hiểu thấu rất nhiều việc nhưng cũng dường như bạn chẳng biết gì cả. Mọi thứ vừa rõ ràng cũng lại vừa mơ hồ. Cảm giác bất an mỗi ngày, mỗi ngày lớn lên thêm một chút trong tâm trí mình. Luôn tự nói với bản thân rằng là do mình nhạy cảm, là do mình nghĩ nhiều rồi. Nhưng, sự thật là nó cũng chẳng khiến mình khá hơn chút nào.

Thi thoảng mình hay bị như vậy, bỗng ở một giây phút nào đó giữa đường đời, có một loại xúc cảm khó gọi tên xâm chiếm lấy mình. Có lúc chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi vội tan. Cũng có lúc kéo dài đến vô tận tháng năm dài. Sự bất an này cũng vậy.

Chẳng biết là lần thứ bao nhiêu mình va phải nó. Xuất hiện không một lý do. Khiến mình mơ hồ suốt một đoạn thời gian. Và rồi một ngày đẹp trời sẽ biến mất. Nên mình thường lựa chọn không truy tìm nguyên nhân hay lý do của những xúc cảm lạ thường này. Mà mình lựa chọn hoà thuận và sống chung với nó, cho đến lúc nó muốn rời đi.

Và đi kèm với sự bất an có lẽ là khoảng thời gian mình nhạy cảm đến lạ. Bình thường đã là một kẻ hay nghĩ ngợi, vào những thời điểm như vậy thì mọi thứ dường như cứ thế over hơn rất rất nhiều. Mọi người xung quanh thường nói mình là một kẻ nhạy cảm đến đáng thương. Vì sao lại đáng thương?

Vì sự nhạy cảm của mình luôn khiến mình tự tổn thương bản thân, rất nhiều. Vì sự nhạy cảm của mình, khiến bản thân mình rơi vào cái hố sâu của stress không thể nào thoát ra được. Vì sự nhạy cảm của mình khiến mình chán ghét bản thân vô cùng.

Rất nhiều thời điểm, đứng trước vô số câu chuyện, mình luôn là người nhận ra vấn đề đầu tiên, chỉ là mình không chắc chắn về nó. Khi mọi người bảo rằng chỉ là do mình nhạy cảm, mình hoàn toàn, khẩn thiết mong cầu rằng thật sự chỉ là do mình nhạy cảm, chỉ là do mình suy nghĩ nhiều, tất cả là do mình, từ mình còn câu chuyện thật sự sẽ không đi theo hướng mà mình nghĩ.

Mình chẳng muốn bản thân nhạy cảm tí nào. Nó thật mệt. Nó khiến mình luôn phải một mình đối diện với những điều tồi tệ mơ hồ khi mà chưa một ai kịp nhận ra. Mình mệt mỏi. Thật sự rất mệt mỏi.

Mình luôn chán ghét việc phải nói với ai đó rằng mình không ổn tí nào cả. Mình chán ghét việc phải giải thích hay giải trình với bất kì ai về những việc mình làm. Mình là kẻ một khi đầu óc thanh thản thì sẽ không thể viết ra bất cứ một điều gì cả. Những ngày mình viết nhiều, đăng story thật nhiều, là những ngày mình cảm thấy bản thân mỏi mệt, cô đơn, trống rỗng và kiệt quệ. Chỉ có cách viết ra, chỉ có thể đem tất cả cảm xúc trong mình lúc ấy đặt vào từng con chữ thì mình mới nhẹ nhõm đi một chút ít nào đó.

Mình mệt quá.
Mình đau quá.
Mình chẳng biết phải làm thế nào nữa.
Mình sẽ không từ bỏ bản thân đâu.
Nhưng mình cũng không muốn tiếp tục nữa.
Mình làm sao thế này.


发布     👍 0 举报 写留言 🖊   
✋热门推荐
  • 其中,数学类韶峰班2020级范楷、2019级边华俊获全国数学类(高年级组)一等奖,2021级王时进获数学类(低年级组)三等奖(指导老师:李成福,张必成教授)
  • 在这个浑浊肮脏的娱乐圈里,你是一股清流,你这样一个干净纯粹的人,你这样一个娱乐圈里的理想主义者,与那些浑浊肮脏格格不入的你,承受了太多的恶意和阻碍,你的清白让他
  • 周五去拍照了,我靠我可真好看,和以前相比体态好了很多,最近可以说是越来越社牛,打扮成这样在街上拍照一点也不害羞了[冲刺]只要漂亮,干啥都行,浅浅期待一下吧。吃完
  • 就开始关注这个跟他有种种联系的情敌,最后你发现这个情敌真的很好,而且你发现你暗恋的这个人过的非常幸福,即使是在特别艰难的时候,还不被大家祝福的情况下还是坚持自己
  • [苦涩](我们一起生活吧,一起把我们的小张灏养育成人,我想快一点看到小张灏18岁的样子)不要让我再等下去了…你的粉丝们不重要,你的高尔夫也不重要。”“总有事会力
  •  有一天,小毅父母听邻居提起高压电线杆,他说“电线杆在高度上是有要求的”然而,小毅所攀爬的那一个电线杆的高度,并没有达到国家的要求,比正常的要低上1米,由此,小
  • [笑而不语][羞嗒嗒][good] 临别赠言,幸承恩于伟饯;登高作赋,是所望于群公一肌一容,尽态极妍,缦立远视,而望幸焉;有不见者,三十六年雷霆乍惊,宫车过也
  • #奔跑吧[超话]#从昨晚到今早,一个晚上过去了,我相信大部分粉丝都冷静下来了(能让各个mc的粉丝都生气,这期也真不简单)其实我觉得气在头上就很容易放大情绪和被有
  • [微风]定700~1000 都能有让你中意的选择其实从上面的外观和配置就能看出来Neo 主打轻薄质感,让阅读很酷Neo Pro 兼顾轻薄与清晰,是一步到位的选
  • 我一年发不了多少微博,这个钱着实是可惜(●°u°●) 」 博士论文外审通过率,了解一下每年都有博士因为论文通不过外审而不得不延毕。那博士论文外审通过率是多少呢?
  • [太阳][太阳][太阳]#你家空调是几级能耗##你好六月# #内娱四大流量85生#不要拉踩比较,大家都是为自己梦想努力的人,虽然对其他三人不怎么了解,但任嘉伦绝
  • #127号铺子[超话]# 【出】nct127哥组日本自然乐园入场透卡 余 貂悠一 貂25.65r 悠19.85r 一12.83r ml已切等运回 风险共担
  • 感觉要绝毛了!一到周末,就紧张激动的不行,要见男朋友啦!
  • 我从没想过自己会爱上一颗星星 追星多傻啊,以前的我这么想着,对身边追星的女孩子不屑一顾 现在只想给她们道歉 这世间的爱本无贵贱 那些追逐星星的女孩子们,倾尽温柔
  • [二哈]狗屁华西正高级医生,问诊4分钟就结束了,一整个主打不耐烦➕不负责,现在真的是越大的医院越没有医德吗[怒]真的是个好暖心的朋友[心]对我真的好好咯,虽然我
  • 金属激光切割机是一种可以自动排版的机器设备,它可以节省不少的材料,而且使用金属激光切割机切割出来的材料是非常的平整的,它的切口是非常平滑的。由于切割过程中的氧化
  • 关于の告别的文案:“我当然知道人和人之间,只是一段路的关系,但你要记得在那段同行的时光里,我是真心实意的向着你。”“你承诺过的月亮还是没有出现,而我只是衣单天寒
  • ”  车厢里,瑾嬷嬷有些担忧地看着自己的主子,靖安侯府老夫人柳茹菲。  老夫人睁开眼,苍老的面容上带着几分戾气:“今日就上山,咳咳……“  “老夫人!
  • ”林小娘不屑:“盛老太太什么都好,就是有一样,老喜欢絮叨什么“易求无价宝,难得有情人!”老太太是侯府嫡亲女儿,不知道外面贫家的寒楚!”墨兰说:“可是她们说盛老太
  • "前几天有朋友问我#华为618什么值得买# ,我考虑到他的创业老板属性,有一些商务合作需求,那便首选大折叠华为Mate X3。如果是小模特出产的产品不